GuidePedia

2
Một buổi trưa, tôi ngồi ngắm nhìn bố trong khi mẹ đi chợ. Ông không thể đi lại được từ khi bị đột quỵ và phải hoàn toàn dựa vào người khác cho toàn bộ sinh hoạt hằng ngày của mình. Khi ông ngồi sụp trên xe lăn, đầu cúi xuống, trông ông dường như thuộc về một cõi khác, buông xuôi và thất bại. Hôm nay, ông không cười, tôi tự hỏi ông đang suy nghĩ điều gì?




Đôi khi, ông quá thất vọng với chính mình và với tôi, bởi tất cả những gì ông nhìn thấy chỉ là bệnh tật của bản thân mình, còn tất cả những gì tôi vẫn nhìn thấy là sức mạnh của ông. Tôi buộc phải gợi nhắc ông về tất cả những gì ông đã làm, tôi cố gắng động viên ông làm tất cả những gì ông vẫn có thể làm được. Đó là một trận chiến của ý chí. Ông giận dữ khi tôi dỗ ngọt ông luyện tập cho đôi chân, nhưng đó chỉ là một cái giá rẻ phải trả nếu tôi có thể động viên được ông,

Và trong một nỗ lực mới, tôi lặng lẽ nói với ông, “Bố ơi, bố có nhớ ngày bố dạy con băng qua con đường lớn bằng xe đạp?” Sự tập trung của ông bị phá vỡ, và ông nở một nụ cười nồng ấm.

Câu từ của ông líu nhíu. “Nhớ chứ,” ông tuyên bố và ngẩng đầu lên. “Con đi đến giữa đường lộ và chết trân tại đó.” Mặt ông rạng lên, mắt và miệng mỉm cười.

A, đó chính là bố tôi, tôi nghĩ. “Con nhớ là con đã quá sợ và thoái chí đến mức không thể nhúc nhích được. Bố đã đi với con từ bên này đường sang bên kia đường, hết lần này đến lần khác, cánh tay to khoẻ của bố giữ lấy con, hướng dẫn con. Bằng một giọng nói từ tốn và một nụ cười điềm tĩnh, bố nói, ‘Ổn thôi mà, con đang làm rất tốt.’” Ông gật gù và cười tươi. “Con đã làm được; Con đã sang bên kia đường được. Bố đã mở thế giới của con ra, bố đã giúp con làm tất cả những gì con có thể làm.”

Và khi chúng tôi hồi tưởng về những ngày đó, bố đã ngẩng đầu cao hơn, và chẳng bao lâu ông đã sẵn sàng để tập luyện cho đôi chân. Với một giọng nói dịu dàng và một nụ cười điềm tĩnh, tôi nói, “Ổn thôi mà, bố, bố đang làm rất tốt.”


LINDA FERRIS

Post a Comment Blogger

  1. cuộc sống này khiến nhiều diều đáng cho ta lo và suy nghĩ,trong ty,tình bạn và gia đình,nhưng điều khiến cho tôi lo nhất đó là gia đình của tôi,bố tôi và mẹ tôi. họ đã khó khăn chăm lo cho tôi khôn và bao nhiêu là mệt nhọc để gây dựng tương lai cho tôi,họ luôn muốn tất cả những điều tốt đẹp nhất về tôi,bố mẹ tôi là người khó tính tôi không thích điều đó nhưng đến lúc tôi nhận ra và cảm ơn bố mẹ tôi vì đã khó tính để day tôi nên người,bố mẹ tôi bày cho tôi nhiều điều nhiều lúc khiến tôi mệt mỏi không thích nghe những điều đấy nhưng đến khi tôi nhận ra một điều và cảm ơn nhưng lời khuyên và bày dạy đó để tôi thành người và biết suy nghĩ hơn. tôi cảm thấy thời gian trôi nhanh từng nào tôi càng lo tuừng ấy lo vì tôi chưa làm đc gì cho cuộc sống của mình,lo tôi chưa thể đên đáp được công ơn phụng dưỡng của bố mẹ mình,lo vì thời gian trôi nhanh khiến cho bố mẹ tôi càng già hơn,tôi sợ đến một lúc nào đó phải chấp nhận sự thật dần dần mất đi một trong số họ,cuộc sống này nhiều lúc khiến cho tôi mệt mỏi nhưng tôi phải cố nhủ mình phải vượt qua và phải cố gắn để vượt qua nó,nghị lực của tôi nhiều lúc không có nhưng rồi tôi cũng phải nhủ mình phải cố và cố lên để cuộc sống này tốt đẹp hơn cho mình và mọi người xung quanh,cuộc sống là bể khở chứ có ai có thể sường 100% và cũng có ai có thể khổ 100% chứ,nhiều lúc tôi dường như tụt vào một hố sau tăm tối nào đó,tôi phải cố gắng và cố gắng gồng hết sức mình và phải tự nhủ mình vượt qua tất cả,không thể để cho mình lún vào hố sâu nhiều hơn,mình phải vượt qua tất cả đế đến vs ánh sáng,và những điều mình đã làm thì cái gì nên nhớ mình phải ghi tấm cái gì sai mình nên đúc rút kinh nghiệm,k nên để cho nó thành một mớ rối tung cho cuộc sống của mình,vì mỗi con người k thể k vấp phải sai lầm mà,cuộc sống này dang nhiều điều đang chờ đợi mình và sẽ đến vs mình,mình k nên nghĩ nhiều và xóa hết những nối buồn để chuẩn bị đối mặt vs những điều k máy sẽ tới với mình và những điều bất ngờ sẽ đến vs mình. cuộc sống này là một thực tế và thực tại mình phải phụ nhân nó qua thời gian,cái gì đến nó sẽ đến cãi gì nên bỏ qua mình phải bó qua cho nó. Để mình luôn được thoải mái và thanh thản hơn

    ReplyDelete
  2. Tôi rất nhớ bố.khi tôi học lớp 8 thì ông mất vì căn bệnh tim bẩm sinh.cuộc sông của gia đình không khà giả gì vì gia đình tôi phải trả một khoản lớn tiền viện phí nhưng cũng không cứu được ông.tù ngày ông mất tôi cảm thấy mình yếu đuối hơn trước.những lúc thấy nhớ ông nước mắt tôi lại rơi

    ReplyDelete

Hãy chia sẻ những cảm nhận của bạn với Vườn ươm tâm hồn bằng cách click vào nút +1 và nhập vào khung dưới đây nhé!

- Bạn có thể viết cảm nhận bằng cách chọn Comment as (Nhận xét với tư cách)Tên/URL hay Ẩn danh. Tuy nhiên bạn nên chọn Tên/URL với URL có thể để trống. Xin vui lòng gõ tiếng Việt có dấu bạn nhé! :-)

 
Top